Thứ Hai, 4 tháng 7, 2011

Nghe những tàn phai 16

Khát vọng Mùa Xuân, Huy Du
Tôi chưa một lần được gặp nhạc sĩ Huy Du nhưng những gì trong bài hát của ông sẽ còn đọng mãi trong tôi như một kỷ niệm đẹp về tết ở nơi quê nghèo một thuở.

“Khi giọt mưa… Khi giọt mưa của mùa xuân rơi xuống. Em biết rằng… Em biết rằng giông tố đã bình yên… Có con sáo sang sông mải bay vút lưng trời. Có ngọn đèn quả đất đứng trông trăng. Có ngọn gió gọi vầng mây lộng lẫy. Có những lời em hát suốt mùa đông…”
Từ ngày còn nhỏ, mỗi lần Tết đến xuân về cứ vào thời khắc giao thừa là tôi lại ngồi trước máy thu hình chờ nghe ca sĩ Thái Bảo thể hiên ca khúc “Khát vọng mùa xuân” của nhạc sỹ Huy Du mà lòng bồn chồn rạo rực.
Ngày ấy tôi ao ước được gặp nhạc sĩ một lần vì những ca từ đẹp và đầy hình ảnh gọi mời mùa xuân của ông. Một lần tôi hỏi bố: "Bố có quen nhạc sĩ Huy Du, không, hôm nào đưa con đến gặp bác ấy?". Bố tôi bảo: "Bố chỉ biết bác làm việc mãi trên Hà Nội, không gặp được đâu con ạ". Tôi buồn!
Thế rồi năm tháng trôi đi, đón giao thừa ở xứ người tôi không còn có được nghe bài hát đó nữa. Những lúc như thế, tôi ngồi lặng im để hình dung ra cái giờ phút chuyển giao năm cũ và năm mới nơi quê nhà có bài hát của ông trên sóng truyền hình...
Nhiều lúc trà dư tửu hậu, mấy người bạn học về âm nhạc bảo: Thế giới có "Khát vọng mùa xuân” của Mozart: “Này mùa xuân ơi đến mau lên nào để cho cây xanh lá đâm chồi. Đàn chim non ríu rít lưng trời…” nghe "tây" nhưng không trữ tình, rạo rực, gõ cửa bằng "Khát vọng mùa xuân" của Huy Du. Tôi rất tự hào dù chẳng am hiểu gì nhiều về âm nhạc.
Đêm 17/12 vừa qua, tôi đang ngồi đọc sách thì điện thoại reo. Đầu dây bên kia, giọng bố tôi nhỏ nhẹ: "Con đã biết tin chưa, cái bác nhạc sĩ mà con vẫn chờ nghe bài hát vào lúc giao thừa ấy, đã mất rồi…" Lặng im một lúc, ông nói: "Không hiểu sao những năm gần đây chương trình ca nhạc mừng xuân mới trên sóng truyền hình lại không thấy phát bài hát của bác ấy vào lúc giao thừa nhỉ?" Tôi chỉ im lăng. Ngoài trời đêm ấy mưa rơi!
Ông đã đi xa vào đúng lúc đất nước đang chuẩn bị đón mùa xuân mới với “ngọn gió đang gọi vầng mây lộng lẫy” của ông và con sáo nào sang sông mãi bay vút lưng trời không mỏi!
Hạnh Nga (từ Moscow)